Dại Nhân: _ Chữ “Không” trong Bát Nhã của Đại Thừa, được các tổ sư gốc Bà-la-môn xiển dương mang thâm ý rất cao siêu, vượt lên trên quan niệm phân biệt nhị biên kém cỏi tầm thường của hàng Thanh văn Tiểu Thừa.
Tiểu Thiên: _ Cao siêu thế nào?
Dại Nhân: _ Nó không phải là không-có, cũng không phải là không-không, cũng không phải là không-không và không-có…
Tiểu Thiên: _ Như vậy là quá cha phân biệt rồi còn gì! Ông nên nhớ, trong kinh Nguyên Thuỷ Nikaya, Đức Thế Tôn Thích Ca Mâu Ni cũng đã dạy như thế nhưng hơi khác một chút.
Dại Nhân: _ Thật ư? Bài kinh gì? Khác thế nào?
Tiểu Thiên: _ Kinh Phạm Võng, số 1, Trường Bộ 1. Đức Phật dạy thế này: “Này các Tỷ-kheo, ở đây có Sa-môn, Bà-la-môn đần độn ngu si. Vị này, vì đần độn ngu si, khi bị hỏi vấn đề nay hay vấn đề khác, liền dùng những lời ngụy biện trườn uốn như con lươn: ... Nhưng tôi không nói là như vậy. Tôi không nói là như kia. Tôi không nói là khác như thế. Tôi không nói là không phải như thế. Tôi không nói là không không phải như thế…tất cả những vị này đều bị bao trùm bởi lưới của sáu mươi hai luận chấp này, dầu chúng nhảy vọt lên, chúng vẫn bị hạn cuộc bao phủ ở nơi đây”.
DHAMAPALA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét