Xuân thu nhị kỳ, năm thì mười họa, lâu lắm rồi Hồng Hài Nhi mới lại có dịp hầu trà cho ba vị Đại Thánh đang trấn giữ trên ba đỉnh Tuyết Sơn hùng vĩ.
Họ là các bậc đại trưởng lão đã vang danh thiên hạ từ lâu, gồm Bắc Đẩu Đại Vương, Nam Tào Thiên Chủ và Mật Thánh Tinh Quân. Cả ba ngài đang say sưa bàn luận về cộng nghiệp trong vụ thiên tai sóng thần vừa qua.
Hồng Hài Nhi đứng hầu các vị được dịp hiểu thêm về pháp luận nơi các bậc Đại Thánh khiến cho chú tâm phục bội phần. Đã thế chú còn thán phục nhiều hơn khi thấy các bậc tiền bối biết nêu gương hiếu hạnh hòa thuận, kính trọng nhau như “nước hòa với sữa”.
Câu chuyện đang lúc cao trào, bỗng nhiên một quầng sáng chói lòa xuất hiện, từ giữa vầng hào quang vị Phạm Thiên Bakka bước ra. Vừa lướt qua ngưỡng cửa, vị Thiên chủ đã ngã nhào trước mặt ba vị Đại Thánh, cất giọng thảm não:
_ Bớ các ngài, xin từ bi cứu vớt các Thiên con của tôi.
Cả ba vị Đại Thánh giật mình:
_ Họ mà cũng bị sóng thần à?
Phạm Thiên mau miệng:
_ Còn hơn cả sóng thần, thưa các ngài, các Thiên con của tôi đang bị “sóng đần” cuốn trôi.
Cả ba Đại Thánh chau mày:
_ Sóng đần là sao?
_ Không dấu gì các ngài, chẳng biết các Thiên con của tôi bị nhiễm phải cái giống gì, mà mới đây, có một bọn người tung tích đáng nghi ngờ, xông vào cung điện của tôi, tự nhận có họ hàng với tôi, tự xưng là đệ tử ruột của cha tôi; rồi tự phong là chú, bác, cô, mợ, cậu, dì của các con tôi. Vậy mà đám Thiên con của tôi tin ngay và còn nhắm mắt nghe theo mọi lời dạy trái ngược của họ. Tôi nói thế nào các Thiên con cũng không nghe.
Bắc Đẩu Đại Vương chép miệng:
_ Đến Đức Phật mà yêu quái còn dám giả hình, giả tiếng. Sao đám Thiên con nhà ngài lại cả tin như thế?
_ Bạch các ngài, nào đã hết tội, một số Thiên con còn dại khờ dẹp cả bàn thờ bố tôi, tức ông nội họ, đem thờ những hình tượng lạ hoắc do các kẻ đáng nghi kia giới thiệu. Khốn nỗi đám Thiên con lại nghe lời bọn cha căng chú kiết ấy và tin rằng đó mới chính là “Thiên phả” của dòng họ mình. Chưa hết, các Thiên con lại còn coi thường nề nếp Thiên gia, khen nhau nốc rượu là thánh; bày trò xem ngày, chọn giờ, coi bói, xin xăm, xủ quẻ, chú thuật, cúng sao giải hạn, ếm quỷ trừ ma… hầm bà lằng đủ thứ mê tín. Rõ khổ thân tôi!
Đến lượt Nam Tào Thiên Chủ lắc đầu:
_ Cây có cội, nước có nguồn. Sao các Thiên con nhà ông không biết tìm về chính nguồn cội của mình để phân biệt thực-giả, đúng-sai?
_ Được như thế đã phước, đàng này các Thiên con còn tin lời “mẹ mìn” quay lại chê bai chính truyền thống của tổ tiên mình, khinh thường cả lời dạy đích thực của bố tôi. Mấy chư Thiên lớn đích tôn còn tin lời luận bàn “vi diệu” của họ, cũng quay lại phỉ báng coi thường chính di chúc của bố tôi. Thiên con nào cũng đều quên cả lời ông nội chỉ dạy. Tất cả chỉ giỏi chia chẻ sợi tóc làm tư làm tám, luận đông luận tây vanh vách, cứ như thế khổ đã không hết lại còn thấy khổ thêm.
Nghỉ một hơi lấy sức, Phạm Thiên Baka tiếp tục ngẹn ngào:
_ Bạch các ngài, các Thiên con nhà tôi ai nấy đều ngấm ngầm tranh hơn với nhau. Thiên thì cho mình là chính thống, Thiên thì nói mình cao siêu tối thượng tối tôn. Hết thảy đều tẩm ngẩm khinh thường lẫn nhau, xem những anh em khác chẳng khác gì ngoại đạo hoặc thứ tiểu nhân tiểu trí. Giờ đây Thiên gia tôi tan nát vì có đến tám mươi bốn ngàn vị xứ quân. Mỗi Thiên con hùng cứ một phương, chẳng ông nào chịu kém ông nào.
Mật Thánh Tinh Quân sẵng giọng:
_ Họ tự cao, tự đại, tự tung, tự tác đến thế cơ à? Họ đã trúng kế ly gián của người ngoài rồi. Giờ bọn họ đang ở đâu, ngài đưa chúng tôi tới ngay để dạy cho họ bài học về cảnh giác, chánh tín, chánh tông?
_ Thưa, không xa đây lắm, mời các ngài theo tôi.
Nói xong, Phạm Thiên Bakka liền xoay người biến mất tại chỗ khiến cho Hồng Hài Nhi bàng hoàng, giật mình và… tỉnh giấc.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ. Hồng Hài Nhi liền vội vàng nhỏm dậy, đến bên Tàng Kinh Các, vói tay lấy cuốn “Thần tri mộng giải”, lật hết trang này đến trang khác nhưng vẫn không có đoạn nào lý giải ý nghĩa giấc chiêm bao vừa qua.
Hồng Hài Nhi định bụng sáng mai sẽ lên in-tờ-nét viết trên phây-búc của mình, may ra có bậc cao minh nào đó thương tình giải đoán. Nghĩ xong Hồng Hài Nhi lại chìm trong giấc ngủ.
Hy vọng những người con Phật đọc xong truyện này, họ sẽ không như Hồng Hài Nhi mơ rồi lại ngủ, mà tỉnh thức thoát khỏi cơn mơ ngủ suốt hơn hai ngàn năm qua.
HỒNG HÀI NHI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét