Ông
Tây nói với ông Đông:
_
Ông hãy chứng minh cho tôi thấy có tái sanh luân hồi rồi tôi mới tin.
_
Thứ nhất, tin hay không đó là quyền của ông. Thứ hai, tôi không bắt buộc ông
phải tin điều ấy nên tôi không cần phải chứng minh. Thứ ba, chính ông cũng
không chứng minh được không có tái sanh luân hồi cơ mà. Nhưng ông hãy nhớ, mỗi
người phải chịu trách nhiệm trước cuộc sống của mình và của cả người khác.
_
Ông nói thế là có ý gì?
_
Xin hỏi ông: Người đã tin vào luật nhân quả và tái sanh luân hồi có thích gây
hại cho người khác để mình phải chịu khổ đau đời sau không?
_
Hẳn nhiên là không!
_
Một người tin luật nhân quả luân hồi, vì muốn có sanh thú tốt lành trong đời
sau, họ dễ làm thiện hay làm ác hơn?
_
Đương nhiên dễ làm thiện hơn!
_
Người như vậy có luôn sống thiện, làm lành lánh ác, đem lại an lạc cho mình và
người khác không?
_
Tất nhiên rồi!
_
Dù không có đời sau, người tin luật nhân quả luân hồi luôn hướng đến an vui cho
mình và cho mọi người ngay trong hiện tại, vì thế những người có trí phải khen
ngợi họ. Nếu có đời sau, họ cũng được quả an vui sung sướng. Vậy tin vào nhân
quả luân hồi có lợi cho mình, cho người, cho đời này và cho đời sau không?
_
Có lợi cho cả hai phía và một đời thôi.
_
Bấy nhiêu cũng quá đủ cho ông rồi! Ông còn muốn tôi chứng minh gì nữa?
_
Những người không tin luật nhân quả luân hồi thì sao?
_
Đó là quyền của họ! Nhưng hãy nhớ…
_
Tôi nhớ rồi và không thắc mắc nữa.
_
Tốt!
Chánh Tri Kiến
------------------------------------
Trích
Pháp cú số 176:
"Ai
vi phạm một pháp,
Ai
nói lời vọng ngữ,
Ai
bác bỏ đời sau,
Không
ác nào không làm."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét