_ Ôi, sung sướng thay, “tâm bình thế giới bình”!
“Crack… rầm”, một cành cây gẫy, rớt ngay đầu hai nhà tu
Im lặng…
Đang trong thất, vị tu sĩ trưởng vốn có thiên nhĩ thông và thiên nhãn thông nên biết có tai nạn xảy ra. Ngay tức khắc vị sư trưởng lao ra, vừa kéo hai đồng đạo khỏi cành cây vừa lẩm bẩm:
_ Khổ quá! Phật dạy tâm bình rồi thì lo nhập chánh định để giải thoát, chứ đâu có bảo ngồi không tán phét như thế này. Tâm bình mà thế giới có chịu bình đâu?
Bình Tâm
_______________________
Ghi chú: Bài này được viết dựa theo đoạn phim hài ngắn của một đài truyền hình nước ngoài. Phim kết thúc bằng cảnh cành cây gẫy đè cả hai vị tu sĩ với ý phê phán câu “Tâm bình, thế giới bình” của Đại thừa giáo.
Một câu nói không thực tế, bị phản biện hợp lý; nếu phải dùng luận thuyết để biện hộ, dứt khoát đó không phải là lời nói của Bậc Như Lai A La Hán, Chánh Đẳng Giác, Minh Hạnh Túc.
Dù câu nói vô lý đến như rứa nhưng các nhà Đại thừa vẫn cứ vô tư trưng dẫn nó khắp nơi, chẳng khác nào khoe khoang sự vô trí của mình. Thế mới khốn!
Vì sao nên nỗi? Bởi, con Phật nhưng không đọc kinh Phật, đọc toàn kinh Ma cho nên mới có chuyện: tâm ma nhưng cứ tưởng là tâm Phật. Thế mới chết!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét