_ Này ông, có vị dạy rằng: “Bồ-tát sợ nhân, chúng sanh sợ quả”. Ông nghĩ sao?
_ Còn gì nữa?
_ Chỉ vậy thôi!
_ Lời dạy không đầy đủ chứng tỏ trí tuệ còn nông cạn, tri kiến còn phiến diện.
_ Nghĩa là sao?
_ Người nói câu ấy chỉ biết có nhân quả ác, bất thiện mà thôi.
_ Thiếu chi mô?
_ Còn nhân lành thiện, quả an vui giải thoát tính sao? Chẳng lẽ Bồ-tát và chúng sanh cũng sợ à?
_ Ừ nhỉ, lời dạy một chiều, phiến diện.
_ Chừ ông sợ nhân hay sợ quả?
_ Không sợ nhân cũng chẳng sợ quả, khi nhân thiện lành được quả hỷ lạc. Phải sợ cả quả lẫn nhân, khi nhân ác hại gây quả khổ đau.
_ Ông dạy đầy đủ rồi đó! Nhưng này, nếu chỉ sợ nhân không sợ quả, thì sao?
_ Thì cứ đưa mặt cho người ta tát. Quả báo đó có nguyên nhân gì đâu mà sợ?
_ Nếu không sợ nhân chỉ sợ quả, mần răng?
_ Cứ tát bừa mọi người rồi chạy trốn!
_ Dạy hay nhỉ?
_ Pháp cao siêu mờ!
Thiện Trí Thức
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét