Vừa đi học về đứa cháu lại sà vào lòng bà, nhưng lần này bé làm ra vẻ nghiêm trang chứ không nũng nịu như mọi khi. Bé cố bắt chước giọng điệu chững chạc của người lớn:
_ E hèm... hôm nay... cháu sẽ kể cho bà nghe một câu chuyện cổ tích.
Thấy kiểu cách khác thường của đứa cháu, bà ngoại cũng bắt cười xòa, hồn nhiên khoe nguyên cả hai hàm răng trống trải:
_ Í chà, bữa ni ông trời đi vắng hay sao lại có chuyện ngược đời thế này. Ừ, bà cũng thích cổ tích lắm, cháu kể cho bà nghe nào!
Đứa cháu nhíu mắt nhìn trời như đang cố nhớ một điều gì, rồi vừa vói tay vuốt ve mái tóc bạc phơ của bà ngoại, bé vừa cất tiếng nhẹ nhàng như cô giáo:
_ Ngày xửa... ngày xưa... Ngoại biết hôn... có một ông vua tên là Ta Ma Đa. Ngài rất bác ái yêu thương hết thảy những ai biết vâng lời ngài, đến độ ổng tha bổng cho tất cả những tên diệt chủng, loạn luân, buôn người, giết mướn... Không những thế, ngài còn rước chúng vào hoàng cung của ngài và cho chúng được tha hồ an vui hưởng lạc, miễn sao chúng chỉ cần kêu tên ngài mười lần “Ta Ma Đa, Ta Ma Đa, Ta Ma Đa” là... xong ngay. Còn biết bao nạn nhân của những kẻ tàn ác, nếu không biết gọi tên ngài, dù họ có hiền lương nhân đức đến đâu chăng nữa, ngài cũng bỏ mặc chúng không thèm đếm xỉa tới...
Mới nghe đến đấy, bà ngoại đã tái mặt, trợn tròn mắt nhìn cháu như thấy một sinh vật ngoài hành tinh:
_ Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Ai dạy cháu câu chuyện điên khùng như thế hả? Ông vua Ta Ma Đa của cháu chính là một tên tà ma đạochứ bác ái cái nỗi gì? Một người khôn ngoan hiền trí ai lại thực hànhđạo tà ma như vậy? Cháu phải vất bỏ ngay những câu chuyện cổ tích kiểu ma tà đạo như thế, nghe chưa!
Đến lượt đứa cháu tròn xoe mắt nhìn bà ngoại. Vân vê xâu chuỗi trong tay bà, bé ngạc nhiên hỏi:
_ Vậy tại sao ông A Di Đà của bà lại phát đại nguyện giống y như thế? Một lời nguyện phải được người khác thanh minh biện hộ, chắc chắn nó không phải là đại nguyện của một bậc Chánh Đẳng Chánh Giác mà chỉ là nguyện đại của một kẻ đạo đức giả, phải không thưa Ngoại?
Đoạn kết kiểu 1:
Bà ngoại giật thót mình, há hốc mồm như muốn khạc cục đờm trong cổ. Thế rồi, không hiểu sao, Ngoại của bé cứ lắp ba lắp bắp, lẩm cà lẩm cẩm rên rỉ như một người mất trí:
_ Nam mô ta ma đa... nam mô ta ma đa... nam mô ta ma đa...
Đoạn kết kiểu 2:
Bà ngoại giật thót mình, hoát nhiên tỉnh ngộ. Như có một sức mạnh xốc bà đứng dậy, vung mạnh tay ném xâu chuỗi qua khung cửa sổ. Hai bà cháu nhìn nhau cười vang rồi đồng thanh niệm những câu mật chú bí hiểm mà chỉ có những người trí mới tự mình giác hiểu:
_ Nam mô ta ma đa – đa ma ta – ma ta đa – đa ta ma – ta đa ma – ma đa ta...
(Ghi Chú: Người đọc tùy ý muốn chọn đoạn kết nào cũng được, ưng cả hai cũng không sao, chuyện này cho không biếu không)
Cháu Nội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét