Một nhóm cư sĩ đang ngồi nói chuyện với nhau về đề tài “Phật pháp bất ly thế gian giác”. Hội chúng còn đang sôi nổi bàn tán, bỗng nhiên một cư sĩ áo trắng hạ thấp giọng như muốn tiết lộ một chuyện bí mật:
_ Này các ông, tôi nghe rõ ràng có một ông đại quan được cấp trên bật đèn xanh, đút lót cho các quan đồng liêu, tất cả hè nhau giúp phóng thích cho cha mẹ của họ thoát khỏi ngục tù đại hình.
Cư sĩ áo lam lớn tiếng phê bình:
_ Đến như trong kinh Tiểu thừa, người con chí hiếu nào cũng biết: Muốn báo thâm ân, phải an trú cha mẹ vào Chánh Tín, Giới Đức, Bố Thí, và Trí Tuệ. Người đời không biết đạo nên cha mẹ đã làm càn bị tội, con càng làm bậy bao che. Đời này mạt pháp nên mới có lắm kẻ phi pháp như vậy.
Cư sĩ áo vàng phụ hoạ:
_ Không biết pháp mạt hay người mạt. “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”, vua không ra vua, quan chẳng ra quan, hối lộ, đút lót cho nhau bất chấp luật lệ công bằng nhân quả. Liệu họ có xứng đáng là “phụ mẫu chi dân”, giữ gìn đạo đức an nguy cho xã tắc?
Vị kế bên:
_ Cũng trong Pháp Cú của Tiểu Thừa, Phật đã dạy rõ: “Tự mình làm điều ác. Tự mình làm nhiễm ô. Tự mình ác không làm. Tự mình làm thanh tịnh. Tịnh, không tịnh tự mình. Không ai thanh tịnh ai” (PC 165). Mỗi người phải biết sợ nhân quả nghiệp báo và phải tự mình chịu trách nhiệm lấy bản thân mình, nhờ vậy thế giới mới trở nên lương thiện an bình được chứ?
Vị áo nâu tiếp lời:
_ Nếu mọi người đều lợi dụng chức quyền bao che tội ác như thế, những kẻ bất nhân còn sợ gì hình phạt? Chúng cứ theo đó làm càn, biết bao giờ họ mới thôi gây tội ác? Đến Trời Phật còn phải tuân theo luật nhân quả, huống hồ con người. Đúng là trò phi nhân.
Vị áo xanh lắc đầu xẵng giọng:
_ Còn phi luân thường, phi đạo lý nữa chứ. Phật dạy một nghiệp ác giống như tảng đá chìm trong nước, dù vạn người cầu nguyện cũng không nổi lên được. Luật nhân quả đối với người chết rõ ràng như thế, luật cho người sống cũng không khác được. “Trần sao âm vậy” làm trái với lời Phật dạy, đương nhiên cũng trái với luật pháp thế gian.
Bỗng nhiên, tất cả như chợt nhớ ra điều gì, cùng quay sang hỏi vị cư sĩ áo trắng:
_ Nhưng ông nghe tin ấy từ đâu?
Cư sĩ áo trắng ôm đầu rên rỉ:
_ Từ “kinh” Vu Lan của các tổ sư Đại Thừa chứ đâu!
CƯ SĨ THANH VĂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét