Hai cậu bé trong Gia Đình Phật Tử thế hệ mới nói chuyện với nhau:
_ Này cậu, trong kinh Pháp Hoa của Đại Thừa, phẩm Ví Dụ có ghi rành rành ông “đại trưởng giả, tuổi già, lắm của, nhiều nhà đất và tôi tớ”, nhưng tại sao gia đình ông ta lại ở trong một căn nhà tồi tàn cũ nát thế nhỉ?
_ Ngôi nhà ví như tam giới, đã cũ mục rồi nhưng chúng sanh vẫn còn ham thích.
_ Nếu vậy phải gọi là ông nhà nghèo chứ?
_ Gọi bừa là đại trưởng giả giàu có thì người ta mới tin. Cậu không nghe nói: “Còn tiền còn bạc còn đệ tử. Hết tiền hết bạc hết ông tôi” đó sao?
_ À! Ông “nhà nghèo” còn nói ngôi nhà của ổng rất rộng, có tới năm trăm người ở, thế nhưng chỉ có một cửa. Ai lại xây dựng và ở trong một căn nhà điên khùng như thế? Đã vậy khi nhà cháy, năm trăm con người ấy ở đâu? Sao họ không tiếp cứu hai ba chục đứa con của ông, lại để ông lão phải xoay sở một mình như vậy?
_ Ái da! Đã gọi là “Ví Dụ” có nghĩa là ví như vậy để dụ bọn con nít, cậu hiểu không?
_ Thế à!
_ Chứ gì nữa, một Bậc A-la-hán Chánh Đẳng Giác như Đức Thích Ca Mâu Ni chẳng bao giờ có những thí dụ ngớ ngẩn, hồ đồ, trái trên nghịch dưới, sai trước lầm sau như vậy. Đồ giả, hàng dỏm rành rành, chỉ có mấy người ngu mới tin.
_ Ừ nhỉ!
_ Cậu đã có viên ngọc trí tuệ rồi đấy!
SEN TRẮNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét